支持模糊查询,支持通配符和拼音查询, 帮助 。
奸邪谄媚的臣子。
英crafty and fawning officials as subjects to the king;
奸邪谄上之臣。
引汉•桓宽 《盐铁论·论儒》:“子瑕,佞臣也。”唐•白居易 《李都尉古剑》诗:“愿快直士心,将断佞臣头。”宋•文莹 《玉壶清话》卷十:“吾此一死,可羞千古佞臣贼子之颜,復何恨哉!”袁鹰 《悲欢》:“古往今来,有几个独夫酷吏,民贼佞臣,能及得上这一伙两脚豺狼。”
善于奉承、谄媚的臣子。
引《大宋宣和遗事·元集》:「致平端自亲贤哲,稔乱无非近佞臣。」《三国演义·第九回》:「不可令佞臣执笔于幼主左右,使吾等蒙其讪议也。」
["①有才智,旧时谦称。如 不~。②善辩,巧言谄媚。如 ~人(有口才而不正派的人)。~幸(以谄媚而得宠幸)。~史(为讨好当权者而歪曲篡改事实的历史)。~臣。奸~。"]详细解释
["①君主时代的官吏,有时亦包括百姓。如 ~僚。~子。~服。君~。②官吏对君主的自称:“王必无人,~愿奉璧往使。”③古人谦称自己。④古代指男性奴隶。如 ~仆。~虏。"]详细解释
dà chén
jìn chén
èr chén
wéi chén
gǔ nìng
lăo chén
wēi chén
nìng shǐ
fǔ chén
fù chén
bù chén
zhēn chén
chén yù
jì nìng
chù chén
fán chén
jiā chén
zhù chén
xíng chén
xié chén
ěr chén
bǐng chén
fú chén
qiān chén
yōu nìng
yù chén
guó chén
bù àn jūn chén
bù zhào zhī chén
shǐ chén xīng
măi chén fù shuǐ
zhǔ míng chén zhí
jìn xián chù nìng
qún xià zhī chén
chán nìng zhī tú
yī dài zōng chén